TƯ TƯỞNG CỦA
K. MARX PHẢN VĂN HÓA VÀ VĂN MINH
Văn là đẹp,
hóa là biến hóa. Văn hóa là biến hóa thành tốt đẹp. Nhưng một vẻ đẹp
mà chiếu tỏa ra ánh sáng, v́ minh là sáng, th́ trở thành văn minh. Người Pháp định
nghĩa đầu tiên chữ văn hóa ( la culture) là cái ǵ chống lại thiên nhiên ( la culture
est ce qui contre la nature). Chẳng hạn một cục đá là thiên nhiên ; nhưng nếu chúng
ta đẽo gọt, mài dũa để trở thành một pho tượng, th́ đó là văn
hóa. V́ vậy nên chúng ta thấy có thời kỳ văn minh đá đẽo và đá mài. Văn
hóa theo nghĩa Tây phương c̣n là trồng trọt. Một mảnh đ&#! 7845;t chúng
ta khai hoang, trồng cây ăn trái hay trồng cây lấy gỗ, đó là hành động làm
văn hóa. Theo nghĩa rộng, văn hóa là tổng hợp tất cả những khía cạnh
trí thức, nghệ thuật của một văn minh ( ensemble des aspects intellectuels et artistiques
dune civilisation Le Robert-dictionnaire pratique de la langue française năm 2004). Trong khi đó văn
minh được định nghĩa là tổng số những hiện tượng xă hội
bao gồm tôn giáo, đạo đức, thẩm mỹ, khoa học, kỹ thuật của
một xă hội lớn ( ensemble des phénomènes sociaux (religieux,moraux,esthétiques, scientifiques,
techniques) dune grande société Sách đă dẫn). Nếu văn hóa và văn minh
được định nghĩa như vậy, th́ tại sao Karl Marx, một nhà trí thức
lớn của nhân lọai, lại có người cho rằng tư tưởng của ông ta
phản lại văn hóa và văn minh ? Chúng ta cùng nhau xem xét.
I) Marx phản văn hóa và
văn minh v́ Marx cho rằng để kiến tạo văn hóa và văn minh mới th́ phải
phá hủy văn hóa và văn minh cũ.
Marx viết trong Tuyên Ngôn Thư Đảng
Cộng Sản : » Từ đó, chủ nghĩa cộng sản băi bỏ những chân lư
muôn thưở, băi bỏ tôn giáo và đạo đức thay v́ cải thiện chúng ; và như
thế, chủ nghĩa cộng sản đi ngược lại tất cả bất cứ
sự phát triển lịch sử nào đi trước nó. » ( K ; Marx Le Manifeste du Parti
communiste trang 44 Union générale des Editions Paris 1962). Đây là một
điều sai lầm to lớn và vô cùng tai hại của Marx và những người cộng
sản, v́ họ quan niệm rằng muốn tạo dựng văn hóa và văn minh mới
th́ phải hủy diệt văn hóa và văn minh trước đó. Ngày hôm nay, qua kinh nghiệm
của gần một thế kỷ cộng sản, người ta nhận thấy rằng
hủy diệt văn hóa và văn minh cũ là hủy diệt luôn văn hóa và văn minh. Ngược
lại bảo tồn văn hóa và văn minh chính lại là sáng tạo văn hóa và văn
minh. ( Xin xem thêm bài của của tác giả mang tựa đề Sứ Mạng Văn Nghệ
Sĩ Trong Cu!897;c Đấu Tranh Toàn Dân, Toàn Diện, được đăng trong tạp
chí Vùng Dậy số 4- tháng 1/1990 Paris). Văn hóa và văn ḿnh nh́n theo khía
cạnh khác là tất cả những tích lũy tất cả những công tŕnh làm việc
của con người, từ thế hệ này qua thế hệ khác, nhằm cải thiện
đời sống của nó trên 2 phương diện vật chất và tinh thần : về
vật chất, ít nhất khi con người đói, th́ phải có cơm ăn ; khi rét th́ phải
có áo mặc ; khi bệnh th́ phải có thuốc uống ; về tinh thần, th́ tất cả
những giá trị tinh thần được thăng tiến, để lánh xa đời
sống cầm thú của thời ăn lông, ở lỗ, con người không bị áp bứ!;c,
bóc lột, những quyền tự do căn bản của con người được
tôn trọng. « Văn hóa = những giá trị vật chất, tinh thần do con người
tạo ra trong lịch sừ. Văn minh = nền văn hóa có đặc trưng riêng, tiêu biểu
cho một xă hội rộng lớn, một thời đại hay cả nhân loại. » (Đại
Tự điển tiếng Việt - Nguyễn như Ư chủ biên Nhà Xuất bản
Văn Hóa - Thông Tin Hà nội 1998). Nh́n vào những điều kiện
tối thiểu kể trên của một xă hội văn hóa ,văn minh, chúng ta không thấy
có ở những xă hội theo tư tưởng của Marx trước đây như Liên Xô
và các nứơc Đông Âu, và hiện nay tại những nước cộng sản c̣n lại.
Điều không ai ngạc nhiên khi Trung Cộng, Việt Nam, Bắc Hàn, Cu Ba bị xếp
loại vào những nước nghèo đói và vi phạm nhân quyền nhiều nhất thế
giới. Cũng như người ta không ngạc nhiên khi Hội Đồng 46 nước
Âu Châu chấp nhận Nghị quyết 1481, vào ngày 25/01/2006, kết án chế độ cộng
sản là chế độ giết người, diệt chủng, ngang hàng với chế độ
Phát xít Hitler . Văn hóa, văn minh có thể được ví, để dễ
hiểu, như một cái cây : quá khứ là rễ cây, hiện tại là thân cây, tương
lai là cành lá. Rễ cây phải ăn xâu vào ḷng đất để hút nhựa lên nuôi thân và
cành lá. Thân phải lớn để chuyển nhựa. Cành lá phải rườm rà để
thâu hút không khí mọi nơi. Marx và những người cộng sản chủ trương
hoàn toàn đoạn tuyệt với quá khứ chẳng
khác nào như chặt đứt rễ cây, làm sao cây có thể sống, làm sao văn hóa, văn
minh có thể tồn tại. Marx viết : « Cách mạng cộng sản là sO!21; đoạn
tuyệt hoàn toàn với chế độ cổ truyền về tư hữu ; không có ǵ ngạc
nhiên, nếu trong tiến tŕnh phát triển của nó, cách mạng cộng sản đọan
tuyệt một cách hoàn toàn, không thương tiếc, do dự với những ư tưởng
cổ truyền » ( K. Marx Sách đă dẫn trang 44). Và cũng trong tư tưởng
đó, Trần độc Tú, người sáng lập ra đảng Cộng Sản Tàu, không
ngần ngại tuyên bố ; « Nếu phải san bằng quá khứ để hiện
đại hóa xứ Tàu, th́ tôi sẵn sàng làm. » Ông đă lầm : san bằng quá khứ là tự
thiêu hủy ; san bằ! ng văn hóa, văn minh cũ là hủy diệt văn hóa và văn
minh, không thể kiến tạo văn hóa và văn minh mới. Tất nhiên, con người
cũng như một xă hội để tiến bộ không thể nào chỉ quay về quá
khứ, nó phải hướng về tương lai, nhưng đồng thời phải bảo
vệ quá khứ và cải cách nó. H́nh ảnh văn hóa và văn minh vừa được
ví như một cái cây là đúng nhất. Một cái cây, cũng như một nền văn
hóa, văn minh, bị cắt đứt gốc rễ , th́ làm sao sống, nói chi đến
lớn mạnh ! Chính v́ chủ trương và áp dụng tư tưởng « Đoạn
tuyệt không thương tiếc với những ư tưởng cổ truyền » của Marx
, mà những chế độ cộng sản đă phá nhà thờ, đốt sách như ở
Liên Xô ; thực hiện Cách mạng Hồng vệ binh, hủy diệt di tích cổ truyền,
hành hạ trí thức như ở Trung cộng ; đàn áp những người Nhân văn
giai phẩm, áp dụng triệt để khẩu hiệu : « Trí phú hào, đào tận gốc,
trốc tận rễ !« như ở Việt Nam. Tất cả những nước
cộng sản không thể phát triển về mọi mặt, đi ngược lại văn
hóa, văn minh một phần lớn là v́ quan niệm đoạn tuyệt với quá khứ
của Marx, v́ chủ trương « Trí phú hào, đào tận gốc, trốc tận rễ
« này .
I I ) Marx phản lại văn hóa và văn minh
khi ông chủ trương bạo động lịch sử, đấu tranh giai cấp.
Marx chủ trương rằng lịch sử là lịch sử của bạo động
và của đấu tranh giai cấp. Marx viết : « Lịch sử của bất cứ
xă hội nào cho tới ngày hôm nay là lịch sử của đấu tranh giai cấp » ( Tuyên
ngôn thư đảng cộng sản đă dẫn trang 19). Khi Marx viết câu này,
ông mới có 29 tuổi, ông sinh năm 1818, ông viết Tuyên Ngôn thư Đảng Cộng Sản
năm 1847, xuất bản đầu tiên ở Anh năm 1848. Chúng ta có thể nói Marx viết
v́ nhiệt huyết của một người trí thức cách mạng, chứ không phải
là một người trí thức có tuổi đă !73;ọc tất cả lịch sử
của những xă hội loài người, của một người trí thức có tuổi,
có bề xâu về suy ngẫm, nếu chúng ta không muốn nói Marx là hồ đồ và vội
vă. Nếu chúng ta suy ngẫm về đời sống của chính chúng ta, của từng
cá nhân, rồi đời sống của xă hội, th́ chúng ta thấy bản chất con
người là muốn sống trong ḥa b́nh, chứ đâu muốn sống trong bạo động,
chiến tranh, ngay cả 2 quốc gia được coi là nguyên nhân chính của 2 cuộc
thế chiến là Pháp và Đức, th́ thời gian chiến tranh cũng không là bao so với
thờ! ;i gian 2 nước này sống trong ḥa b́nh. Thêm vào đó Marx đă đơn giản
hóa khi chia xă hội làm 2 giai cấp, và cho rằng yêu tố kinh tế quyết định
hết. Ở đây tôi không thể đi vào chi tiết việc phê b́nh tư tưởng của
Mrx. Xin mời quí vị xem những bài phê b́nh Marx của tôi trong những báo www.conong.com,
www.danchu.net hay www.anhdương.net với bút hiệu là Chu chi Nam hay Trực Ngôn.
Một số điều kiện tối thiểu để con người hay một xă hội
có thể làm nên những công tŕnh văn hóa, văn minh, đó là : con người phải
được sống trong ḥa b́nh, tôn trọng sự thật, tin tưởng và thương
yêu lẫn nhau. Nói như Francis Bacon, một nhà chính trị, một triết gia và khoa học
gia vào cuối thế kỷ 16, đầu thế kỷ 17, người đă được
nhiều nhà trí thức, tư tưởng gia coi như là một trong những người
lập nên nền khoa học hiện đại, với phương pháp qui nạp ( linduction)
trong quyển Novum Organum vào năm 1620, th́ : « Những chế độ, lâu
đài, thành quách có thể bị thời gian làm phai mờ. Nhưng những tiếng nói
của sự thật, những công tŕnh khoa học nghiên cứu về sự thật, những
tiếng nói của con tim, những bài văn, bài thơ nói lên t́nh người, th́ thời gian
không bao giờ có thể làm phai mờ. Như bài thơ của Homère cách đây 3 000 năm vẫn
vậy. V́ đó là nền tảng của văn hóa và văn minh vậy. » Nay Marx
và những người cộng sản chủ trương bạo động lịch sử,
đấu tranh giai cấp, xúi dục con đấu bố, vợ tố chồng, bạn
bè t́m cách nghi kỵ, sát hại lẫn nhau, biến xă hội thành loạn, không có ḥa b́nh,
con người không c̣n t́nh thương, tương trợ và tín nhiệm lẫn nhau , th́
làm sao mà có thể xây dựng văn hóa và văn minh ; nêu không muốn nói là chỉ dẫn
đến sự hủy diệt văn hóa và văn minh. Đấu tranh giai cấp là một
lời kêu gọi nội chiến triền miên, biến con người thành con thú dữ
của chính nó với nhau. V́ thế, c=f!3 người nói tư tưởng của Marx phản
văn hóa, phản văn minh là v́ vậy !
I I I) Marx phản
văn hóa và văn minh ở chỗ chủ trương độc tài vô sản, đưa
những người ngu dốt và thấp hèn lên nắm chính quyền, kết quả là những
ǵ thuộc về sự hiểu biết, trí thức, văn hóa và văn minh đều bị
thiêu hủy.
Ông Lê xuân Tá, một trí thức, một cán bộ cao cấp cộng
sản, có thời làm Phó Trưởng Ban khoa học và Kỹ thuật Trung ương đảng
Cộng sản Việt Nam, nay hiểu rơ bộ mặt thật của giới lănh đạo,
có viết : « Sự ngu dốt và sự thấp hèn tự nó không đáng trách
và không làm nên tội ác. Nhưng sự ngu dốt và sự thấp hèn mà được trao
quyền lực, rồi được cấy vào vi trùng ghen tỵ, th́ nó trở thành quỉ
nhập tràng. Và con quỉ này, nó ư thức rất mau và rất rơ rằng cái đe dọa
quyền và lợi của nó chính là sự hiểu biết, trí thức, văn hóa và văn
minh. Nên nó đă đánh những thứ này một cách dă man, tàn bạo, không thương
tiếc. Nhưng chính v́ thấp hèn và ngu dốt, nên những thứ này đă trở thành
sỏi mật, sạn thận, sơ gan, cổ chư! ớng trong ngục phủ, ngũ
tạng của chế độ cộng sản, làm chế độ này không ai đánh
mà tự chết. » Thực vậy, chúng ta không cần t́m đâu xa, chúng ta chỉ
cần nghiên cứu, suy ngẫm về giới lănh đạo đảng cộng sản
Việt Nam từ Hồ chí Minh cho tới ngay nay, th́ chúng ta thấy lời của ông Lê xuân
Tá là đúng.Hồ chí Minh, mặc dầu là con quan, nhưng cụ thân sinh của ông ta, v́ lư
do nghiện rượu, đă vô t́nh đánh chết một nông dân, theo như một số
sử gia, theo tài liệu của đảng Cộng Sản, th́ v́ chống Pháp và cống triều
đ́nh, nên đă bị cách chức. Và từ đó Hồ chí Minh sống lang bạt kỳ
hồ, phải bỏ học vào lúc thiếu thời. Từ hoàn cảnh xă hội thấp hèn,
lại ngu dốt không được học tới nơi tới chốn, khi đi theo Đệ
Tam Quốc Tế Cộng sản vào năm 1920, ông không thể phân biệt nổi Đệ
Nhị và Đệ Tam Quốc Tế!Cộng sản, như chính ông nói trong những quyển
sách của ông. Tuy nhiên sự ngu dốt và thấp hèn của ông lại đụơc trao quyền
lực, v́ được Đệ Tam Quốc tế giúp đỡ để đảo chính
cướp chánh quyền vào ngày 19/08/1945 ; thêm vào đó lại được cấy vi trùng
ghen tỵ là lư thuyết của Marx chủ trương đấu tranh giai cấp ; nên Hô chí
Minh đă trẻ thành quỉ nhập tràng. Những người lănh đạo
cộng sản sau Hồ chí Minh cũng vậy, hoặc là con quan nhưng thất thời, thất
thế, hay hoàn toàn xuất thân ngu dốt và thấp hèn như Đỗ Mười, một
anh thiến heo, Lê đức Anh, một cai phu đồn điền, đều không học
qua lớp 3 trường làng, nhưng được trao quyền từ Hồ chí Minh, và vẫn
được cấy trong người vi trùng ghen tỵ là lư thuyết của Marx, theo Lời
Mở Đầu của Hiến Pháp hiện hành Việt Nam 1992, th́ : « Đảng Cộng
sản Việt Nam.. theo chủ nghĩa Mác Lénin và tư tưởng Hồ chí Minh, là lực
l+!2;ợng lănh đạo nhà nước và xă hội. » Chính v́ vậy họ vẫn tiếp
tục là quỉ nhập tràng như Hồ chí Minh. Những con quỉ này đă
dùng đủ mọi thủ thuật, đủ mọi phương tiện, dù bán dân, hại
nước, giết người, cướp của, thất đức, vô lương tâm,
để đạt được tham vọng, ư đồ của nó ; nói như ông Phạm
quế Dương, đại tá cộng sản, chủ nhiệm tạp chí Nghiên Cứu Lịch
sử Quân Đội nhân dân : « Cộng sản vừa bất tài, vừa bất lực,
vừa bất lương. » Chính v́ thế nên nạn nhân của chủ nghĩa
cộng sản đă lên tới cả trăm triệu người, và cũng chính v́ thế
mà có Nghị quyết 1481 của 46 nước Hội Đồng Âu Châu lên án chủ nghĩa
cộng sản là chủ nghĩa giết người, diệt chủng.
Một
lư thuyết th́ luôn luôn có phần đúng phần sai, nhất là nó c̣n tuỳ thuộc vào ḥan
cảnh xă hội và thời gian, lúc này nó có thể đúng ; nhưng 100 năm sau nó có thể
sai. Tuy nhiên không ai chối căi là những tàn hại của những chế độ cộng
sản trong đó có phần trách nhiệm, ít ra là gián tiếp, của Marx. Nhưng nếu chúng
ta nghiên cứu cuộc đời của Marx, sau nhiều thập niên chờ đợi cách
mạng tất yếu xẩy ra ở Anh, rồi ở Đức, theo lư thuyết cách mạng
tất yếu của minh, chờ đợi hoài công ; sau khi bị chính những người
bạn cùng lứa tuổi và cùng đấu tranh với ḿnh như Ferdinand Lassalle, người
đă bỏ lư thuyết của Marx và lập ra đảng Dân Chủ Xă hội Đức,
Marx bắt đầu nghi ngờ chính lư thuyết của ḿnh về cuối đời, khi
ông tuyên bố : « Tôi không c̣n là người đi theo chủ nghĩa mác xít . » ( Je ne suis
plus marxiste.) Lư thuyết Marx, ngay thời của ông đă bị chỉ trích nặng nề bởi
những trí thức Tây phương, và đây cũng là một trong những lư do mà cách mạng
tất yếu không xẩy ra ở những nước Tây phương. Trong khi đó th́ Lênin,
sau đó là Mao trạch Đông và Hồ!chí Minh cùng một số trí thức thân tả vẫn
cho lư thuyết của Marx là thần dược ( Xin coi thêm bài của tác giả : Lư thuyết
Mác là thần dược hay độc dược và bài Tại sao Cách mạng tất yếu
không xẩy ra tại những nước tư bản ; mà cách mang tất yếu đă xẩy
ra và c̣n xấy ra tại những nước cộng sản trên những tờ báo được
nêu ở trên ), và khi nắm được chính quyền, họ đă nhất nhất thi hành
tất cả những lời dạy của Marx, dù là sai lầm ; họ đă làm những
việc không có một tư ǵ là văn hóa, văn minh ; nếu không muốn nói là phản văn
hóa, phản văn minh. Cũng từ đó, có người cho rằng tư tưởng của
Marx là phản văn hóa, phản văn minh. Những người này không phải là họ không
có lư. Có lẽ đây là nguyên nhân chính về những tàn hại của những chế độ
cộng sản trong thế kỷ qua. Dân tộc Liên Xô và những nước Đông Âu đă
can đảm đứng lên lật qua trang sử đau thương và đẫm máu cộng
sản. Mong rằng dân tộc các nước cộng sản c̣n lại như Việt Nam, Trung
Cộng, Bắc Hàn, Cuba hăy can đảm đứng lên để chấm d!913;t luôn những
chế độ cộng sản phản văn hóa, phản văn minh, tham tàn, khát máu c̣n lại
./.
Paris ngày 05/03/2006
Chu chi Nam
|